Con yêu cứ chơi một hồi như chạy xe tập đi hay ngồi chơi trong cũi chán là con lại đòi bà bế tý. Những lúc đó con không biết cách thể hiện thế nào nên con giả vờ nhắm mắt lại và làm như khóc ấy. Con khác hẳn ba con là lúc nào không ưng hay thích cái gì thì hét thôi và ba con chả bao giờ khóc cả con ạ. Bà hầu như không thấy ba con khóc và nhất là nước mắt, con thì ngược lại. Hôm nay mẹ Hoài đi làm về, hai bà con đứng từ trên cửa sổ phòng con, bà chỉ cho con thấy mẹ ngay lập tức mặt con mếu máo trông thật tội nghiệp. Bà vội vàng bế con xuống nhà đón mẹ ngay đấy. Cách con thể hiện tình cảm khác hẳn ba con. Ba con thì buồn cười lắm, lần bà đi công tác Quảng Ninh bà cố cứ sợ ba con buồn nhớ bà nội ở nhà bà cố phải cố gắng không nhắc đến bà sợ ba con khóc ai dè một ngày trôi qua ba con chẳng nhớ gì cả làm bà cố lo ba con quên mất bà nội lại phải nhắc là bà nội đi công tác đấy, bà nội rất nhớ ba con... Bà nội đi 5 tuần mà khi đó ba con còn nhỏ lắm chưa được 3 tuổi đâu. Bà nội phải vẽ tranh kể chuyện chỗ bà đi công tác có máy xúc, có ô tô chở than...ba con rất thích ô tô con ạ. Bà cố cứ lấy tranh bà nội vẽ kể chuyện cho ba con nghe hàng ngày để ba con không quên bà nội. Ngày bà nội đi công tác về mới vui chứ, ba con bẽn lẽn nhìn bà rồi lại nhìn giỏ cua và bảo "con cua to thế". Bà trêu ba con "Liêm không nhớ mẹ mà chỉ thấy con cua thôi à" thì ba con chỉ nói nhỏ "không ạ". rồi mới chạy đến ôm bà đấy. Cứ nhìn con bà lại nhớ ba con hồi nhỏ, hai cha con thật giống nhau con yêu ạ.
Thứ Hai, 12 tháng 10, 2009
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét