Thứ Năm, 4 tháng 3, 2010

Ra ngã tư Liễu Giai ngắm đường phố




Con yêu hàng ngày bà con mình cùng nhau đi dạo sau bữa trưa của con và mỗi buổi chiều. Đã thành thói quen nên cứ ăn xong là con đòi ra nhà xe và chỉ xe đẩy. Con cuống lên nếu bà còn phải chuẩn bị làm gì mà không đưa con đi ngay. Nhìn con cuống lên thật buồn cười mà thật đáng yêu. Ngày nào cũng thành lệ cho con đi một vòng rồi về là con thấy thoải mái đấy con yêu ạ. Con mặc đồ hè trông thật đáng yêu, nhìn con bà lại nhớ hồi ba con còn nhỏ. Ba con gày gò chỉ thấy mỗi cái trán dô ra, ba con chỉ dễ thương khi cười thôi. Con có nụ cười giống y đúc ba con hồi nhỏ đấy, nụ cười làm cho cả nhà quên đi mọi nỗi vất vả cực nhọc con yêu ạ. Còn bây giờ nụ cười của con đem đến niềm vui cho cả nhà mình đấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét